Mơ Về Một Khoảng Trời To

Mọi thứ cứ lặng yên và thời gian như ngừng lại trong cái khoảnh khắc đó vài năm trước.

Thời gian cũng chậm lại, có điều không gian không lặng im bởi pháo bông ngợp trời nhưng cũng có những nốt lặng để nghe được những giọt nước rơi ... trong lòng.

Yêu cái chốn yên bình góc phòng ngủ với tấm màn banner thổ dân cổ điển trên vách, những quả bóng len với đèn nhấp nháy bên trong, tấm trải giường màu xám, mền màu xanh xám ấm... một góc riêng của em.

Mớ tài liệu, bài học, tờ giấy nội dung báo cáo deadline trong ngày đã được ngâm dấm 3 hôm bày la liệt trên giường và cái máy laptop đang run nhè nhẹ với tưng nhịp gõ chữ bởi sự vội vã sao cho kịp những lời hứa.

Những lúc tâm trạng rối ren, cảm xúc ngổn ngan trăm mối tơ vò, con người ta chỉ muốn trốn tránh tất cả mọi thứ, vùi mình trong nơi yên bình nhất, làm những thứ nhàn nhã chả lo nghĩ mà vô cùng yêu thích, ngốn vào mồm những món ăn ngon mà bỏ quên kế hoạch giảm cân. Một cái kén được tạo thành để bảo vệ sự yên bình của nó, lãnh thổ của nó. Khỏi thấy! Khỏi nhìn! Khỏi nghe! Khỏi bận tâm!

Một vài nhịp tỉnh nó cũng biết bản thân đang chìm dần dưới nhịp sống hối hả, như một kiểu trốn tránh tệ hại và thấp hèn. Bỏ dở những kế hoạch cùng những người cộng sự. Bỏ mặc tuổi trẻ đang dần trôi với ba thứ giải trí tầm thường.

Tự ngẫm bản thân nên làm gì để thoát ra?

Bản thân muốn tìm kiếm một chân trời mới, nơi em vô tư như ngày nào. Em không mong muốn là cô nàng ngốc nghếch và dựa dẫm, lệ thuộc vào bất cứ điều gì. Em cũng cần phải học tập mạnh mẽ để tồn tại giữa cuộc sống xô bồ và guồng quay chóng mặt của thời gian. Những lúc yếu lòng lại cần một người để tỉ tê, để dựa vào, một cái khăn để lau mặt lúc khóc cũng không tệ. Con người sao mà nhiều ước muốn đến thế? Em chỉ được lựa chọn một thôi, ít người có tất cả em hiểu không? Có thể chỉ có một điều đúng đắn vào thời điểm đúng đắn không và tất cả mọi thứ đều xảy ra lúc đúng nhất ấy? - em ngơ ngác hỏi. Vậy là hạnh phúc rồi còn gì?

Những sự kiện giết chết dần trong em, những mơ ước về một chuỗi ngày hạnh phúc; sự chán chường bao phủ toàn bộ khuôn mặt non trẻ của em, nước mắt rơi khi em đọc được gì đó hạnh phúc và nghĩ về mình...

Em nói, chị này nói, chị kia khuyên, bạn kia bảo, em tự ngẫm... EM CẦN MỘT KHOẢNG TRỜI MỚI RỘNG HƠN EM ƠI.
Cô gái Kim Ngưu ấy chỉ biết òa khóc và trốn tránh.

Rốt cuộc mọi thứ sai ở đâu và nên sửa thế nào? Việc quen không phải là điều dễ đổi. Rồi sẽ làm sao? Thật bất định.
Nhưng rồi, khao khát mà em tự nghĩ, có lẽ em cần một khoảng trời to thật, để nghĩ thoáng hơn về mọi thứ sẽ tiếp tục như thế nào. Em rất sợ hãi nếu như mọi thứ là sai lầm và có thể sẽ còn sợ hãi hơn nếu một ngày em nhận ra tại sao không buông bỏ từ sớm.

Mọi thứ thật khó khi em không phải là một cô gái tốt vẹn toàn vẹn mỹ. Những sơ sót và khiếm khuyết của em trở thành ngàn con dao găm nát sự tự tin vốn có của một cô gái trẻ. Cho đến khi em cần muốn thay đổi thì sự tự ti chèn ép làm em chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nhưng cô gái biết không, những cánh cửa mới mở ra cho ai biết nắm bắt cơ hội và em là một cô gái nhìn được rộng mà phải không? Em nên biết bản thân em cần gì và muốn gì. Một nhà kinh doanh giỏi không nên để bản thân chịu lỗ mà vẫn nín nhịn.

Rồi có một ngày, em biết không, mọi thứ sẽ được đặt đúng vị trí của nó? Em đừng chấp nhận số phận nếu làm sai em biết không? Mạnh mẽ tiến tới để đương đầu, sửa nó đi hoặc thay đổi nó.

Đừng chỉ nhìn trời một góc mà cảm thán nhàm chán, khía cạnh khác em sẽ thấy được sự tuyệt vời.





0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Blogger news